"Tôi sẽ đưa ra một đề nghị mà anh không thể từ chối."
Những người đàn ông vĩ đại không phải sinh ra đã vĩ đại, họ trở nên vĩ đại.
Đừng ghét kẻ thù của mình. Điều đó làm suy giảm sự phán đoán.
Tôi không quan tâm đến những chuyện không liên quan đến mình.
Giữ bạn bè thật gần, nhưng giữ kẻ thù còn gần hơn.
Tôi học được nhiều điều từ đường phố hơn là trong lớp học.
Thời gian xói mòn lòng biết ơn nhanh hơn cả nhan sắc!
Một người bạn nên luôn đánh giá thấp phẩm hạnh của bạn, và một kẻ thù nên đánh giá cao lỗi lầm của bạn.
Tôi không thích bạo lực… Tôi là một doanh nhân. Và máu là một chi phí quá lớn.
Sức mạnh của gia đình, giống như sức mạnh của quân đội, nằm ở lòng trung thành với nhau.
Tình bạn là tất cả. Tình bạn còn hơn cả tài năng. Nó còn hơn cả chính phủ. Nó gần như là gia đình.
Tôi tôn trọng những ai nói thật với tôi, dù có khó nghe đến đâu.
Tha thứ. Quên đi. Cuộc sống này quá đầy rẫy bất hạnh rồi.
Tôi cần những người đáng tin cậy - những người sẽ không bị cuốn theo cảm xúc.
Chúng ta không bàn công việc trên bàn ăn.
Người giàu nhất là người có bạn bè quyền lực nhất.
Anh không thể nói “không” với người mình yêu, không thường xuyên. Đó là bí quyết. Và khi anh nói “không”, thì phải nghe như “có”. Hoặc làm cho họ tự nói “không.”
Tom, đừng để ai lừa gạt anh. Tất cả đều là chuyện cá nhân, từng mẩu chuyện trong công việc hàng ngày đều là cá nhân. Họ gọi đó là công việc. Được thôi. Nhưng nó cá nhân đến cùng cực. Anh biết tôi học điều đó từ ai không? Từ Bố già. Ông cụ. Người cha vĩ đại. Ông ấy coi mọi thứ đều là cá nhân như thể là Chúa vậy. Ông biết từng chiếc lông vũ rơi từ đuôi con sẻ, hay dù nó là gì đi nữa? Đúng không? Và anh biết gì không? Tai nạn không xảy đến với người coi tai nạn là một sự xúc phạm cá nhân.
Người Ý có một câu đùa nhỏ rằng, thế giới này khắc nghiệt đến mức đàn ông cần có hai người cha để chăm sóc mình, và đó là lý do họ có những người đỡ đầu.
Nhiều chàng trai trẻ bắt đầu với con đường sai lầm để rồi cuối cùng đến đúng định mệnh của mình. Thời gian và số phận thường giúp họ tìm được lối đúng.
Chúng ta đều là những người đàn ông danh dự ở đây, không cần phải bảo đảm với nhau như thể chúng ta là những luật sư.
Phụ nữ và trẻ em có thể bất cẩn, còn đàn ông thì không.
Các Don trong phòng đứng dậy bắt tay nhau, chúc mừng Don Corleone và Don Tattaglia về tình bạn mới. Đó không hẳn là tình bạn nồng ấm nhất thế giới, họ sẽ không gửi thiệp Giáng Sinh cho nhau, nhưng họ sẽ không giết nhau. Vậy là đủ trong thế giới này, và đó là tất cả những gì cần có.
Khi họ đến… họ sẽ đánh vào những gì anh yêu thương nhất.
Nói với cha tôi rằng tôi muốn làm con trai của ông ấy.
À, đàn ông hiểu về tình bạn hơn phụ nữ chúng tôi.
Anh đã sống như một kẻ ngu ngốc và sẽ kết thúc như một kẻ ngu ngốc.
Không ai trong chúng ta muốn thấy con cái mình theo bước chân của mình, vì con đường này quá khắc nghiệt.
Tôi tin vào tình bạn và sẵn sàng thể hiện tình bạn trước tiên.
Không cần thiết người đó phải là bạn của ông, cũng không quan trọng rằng người ấy không có cách nào để trả ơn. Chỉ cần một điều duy nhất: chính bản thân người ấy phải tuyên bố tình bạn của mình. Và sau đó, dù người cầu xin có nghèo khổ hay vô danh đến đâu, Don Corleone cũng sẽ mang nỗi lo của người ấy vào trái tim mình.
Nếu con người cứ mãi giữ mối thù hận, bất chấp lý lẽ, thì thế giới sẽ ra sao? Đó chính là gánh nặng của Sicily, nơi đàn ông mải mê với những cuộc trả thù đến mức không còn thời gian để kiếm cơm nuôi gia đình.
Ông không hứa hẹn những lời trống rỗng, cũng không viện cớ hèn nhát rằng tay ông bị trói buộc bởi những thế lực lớn hơn chính bản thân mình.
Với một nỗ lực lớn, Don mở mắt để nhìn con trai một lần nữa. Ông cảm nhận mùi thơm của khu vườn, ánh sáng vàng chói loà đập vào mắt ông, và ông thì thầm, “Cuộc sống thật tươi đẹp.”
Trên đời này có những thằng liều mạng đến độ chỉ mong có người ra tay giết dùm. Mày phải để ý. Đó là những thằng vô đám bạc là gây gổ đập lộn, lỡ bị đụng xe sây xát cây cản chút xíu cũng nhào xuống đòi ăn thua đủ, chưa biết đối phương là ai thế lực cỡ nào cũng cứ hạ nhục bừa, hùng hổ láo. Đã trơ thân cụ lại cố tình chọc giận cả đám cô hồn. Làm như nó chơi vậy để thử coi có dám giết nó không vậy! Dĩ nhiên là trước sau thế nào chẳng có thằng sẵn lòng cho nó được như ý? Những thằng muốn chết cách đó xã hội này không thiếu. Đó là những phần tử nguy hiểm... làm hại lây nhiều người khác. Thằng Luca Brasi ngang ngược vậy đó... mà bao nhiêu lâu sau chẳng thằng nào giết được nó. Vì nó hung dữ đặc biệt thiên hạ lo né không! Dùng được nó như một món võ khí thì còn gì lợi hại bằng? Bí quyết là ở chỗ nó đã không sợ chết, nó đã dám coi chết như không thì mày phải làm cách nào cho nó tin rằng mày là người duy nhất trên đời này không muốn giết nó, dù có thể giết được! Nó không sợ chết... nhưng chỉ sợ mày ra tay giết nó. Cái đó nó sợ nhất. Chừng đó thì nó hoàn toàn là người của mày. Bí quyết đó Ông-Trùm truyền cho Michael trước khi chết và sau đó nó đã ứng dụng liền để có một Albert Neri.
© Vagabond